Watch video The Little Match Girl Story
![]() |
Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời... Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.
Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời...
Suốt ngày em chẳng bán được gì cả và chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Em bé đáng thương, bụng đói cật rét, vẫn lang thang trên đường. Bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên lưng em, em cũng không để ý.
Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà ! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sống, em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng thần chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán và gia đình em đã phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân leo quanh, nơi em đã sống những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắc nhiếc, chửi rủa.
Em ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi lại một chút.
Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn.
Tuy nhiên em không thể nào về nhà nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về; nhất định là cha em sẽ đánh em. Vả lại ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con em ở trên gác, sát mái nhà và, mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà. Lúc này đôi bàn tay em đã cứng đờ ra.
Chà ! Giá quẹt một que diêm lên mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ ? Giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ ? Cuối cùng em đánh liều quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biếc đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Em hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Chà ! Ánh sáng kỳ diệu làm sao ! Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu!
Đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa; bên tay cầm diêm, cái ngón cái nóng bỏng lên. Chà ! Khi tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sưởi, thì khoái biết bao!
Em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm; đêm nay, về nhà thế nào cũng bị cha mắng.
Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màn. Em nhìn thấu tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải trắng tinh, trên bàn bày toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi dĩa và mang cả dao ăn, phóng sết, cắm trên lưng, tiến về phía em bé.
Rồi... que diêm vụt tắt; trước mặt em chỉ còn là những bức tường dầy đặc và lạnh lẽo.
Thực tế đã thay thế cho mộng mị: chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu và mất ngừơi khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm. Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra một cây thông Noel. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng, hiện ra trước mắt em bé. Em với đôi tay về phía cây... nhưng diêm tắt. Tất cả những ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời.
- Chắc hẳn có ai vừa chết, em bé tự nhủ, vì bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đã chết từ lâu, trước đây thường nói rằng: "Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với thượng đế". Em quẹt một que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng là bà em đang mỉm cười với em.
- Bà ơi ! Em bé reo lên, cho cháu đi với ! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Noel ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia, khi bà chưa về với thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao ! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn cháu sẽ được gặp lại bà; bà ơi! cháu van bà, bà xin với Thượng Đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Que diêm tắt phụt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biết mất.
Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã về với Thuợng đế.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà.
Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giáng sinh. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: "Chắc nó muốn sưởi cho ấm!." Nhưng chẳng ai biết những cái kỳ diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm.
Bản Dịch
Christmas Eve that year very cold sky. Already several days of constant snowfall, as the hustle makeup looks holy city to celebrate the anniversary of the Saviour was born ... Baby arms bag full of matchboxes, walking and voice Ad invited. Cold like that little bare feet dragged on the pavement. Sandals old baby boy this morning flooded street sign naughty away. Sharp's cold. Two little feet bruises all over. Baby steps, dragged under the eaves close to the bitter cold, sometimes innocent eyes looked over the crowd indifferent, half pleading, half shyly. Somehow the baby only has a tendency to sell a box of matches as usual but tonight no one wants to ask.
Towards night, the air grew cold. The snow kept falling all over the pavement. Baby found people selling salt exhausted. Feet numb now, had no feeling. The baby loved to lie curled up on the bed in the corner hutch to sleep for hunger forget, forget the cold. But the nagging thought of the words, the spiraling stripes of the stepmother, he shuddered hurry hurry. Been a while, he started staring at the houses along the street. Was always cheerful, cozy and brightly decorated. Spot, flashing lights, Christmas tree seat with snacks full of mystery. Having served the turkey on the table, wine, fruit cake looks delicious. Suddenly the baby swallowing, eye flower up, shaking hands and feet, he found himself cold and hungry as ever. Putting his hand on the face hug, baby furniture embroidery walk in Christmas music echoing everywhere and everyone relaxed, fun, happy to celebrate Jesus birth.
During the day I did not sell anything and nobody give to me a little. Baby poor, hungry and cold hard, still wandering on the road. Snow covered by long loose hair on the back of each doll on you, you will not notice.
The windows are all bright lights and the city smelled of roast goose. Eve rolls is that! She recalls in the past, when my grandmother was alive gentle, you are Eve at home. But her death was to rob me away, dissipate heritage and his family had to leave the house with lovely ivy climbing around, where they have lived the days warm to snuggle up to squeeze in a dark corner toothpick, always with nhiec words, cursing.
I sat nestled in a corner, between two houses, one set back a bit.
I collect in the legs, but every time they see as more bitter.
But you can not go home without selling at a matchbox, or none of generosity for a penny earned; certain that his father would beat me. Besides, in the cold and that's all. Father child upstairs, roof damage and, though he stuffed rags in cracks in the walls, the wind was blowing hissing into the house. Now you have your hands out stiffly.
Rub! Price match drew up the heat to help a little cold, right? Price you can draw a matchstick to swipe your finger on the wall they right? I finally ventured to swipe a match. Interior is very sensitive fire. Blue flame at first, gradually specifically go, white, illuminated pink sticks around, bright look to the fun.
I'm holding out hands on the matches glowed like embers. Rub! How marvelous light! She seemed like sitting in front of a fireplace in the form of iron with polished brass stand. In the oven, after the fire came a cheerful and radiate heat gently. It is pleasant!
Hands cousin on fire; hand side matches, the hot thumbs up. Rub! When the snow covered ground, north wind blowing spiraling which is like sitting for hours in a cold winter night, in front of a fireplace, the pleasure to know how!
I just stretch out the fire went out heating, fireplace disappear. I sat there, holding the match had ended completely. For many people, and I just thought that my father was assigned to me to sell salt; tonight, how about a father was scolded.
I wiped match Monday, salt and glowing fire. Wall as a variable with muslin curtains. I see through in the end. Dining table was clean, white linen, table cover all precious porcelain dishes, and even a roast goose. But the most amazing thing that jumps out goose carrying knives and forks to eat, reporters Set, mounted on the back, towards the baby.
Then ... the match went out; in front of me only as thick walls and cold.
Indeed replaced dreaming: no hearty dinner table at all, but only mostly empty streets, icy, snowy white, north wind or loss of weapons and passersby rushed warm clothes go to the rendezvous, totally indifferent to the poverty of baby selling matches. I wiped match Tuesday. Suddenly, you find out a Christmas tree. This tree is large and ornate than the tree that I had seen last year through a glass door wealthy merchants. Thousands of candles glowing, glittering in the bright green leaves and lots of brightly colored pictures like the ones presented in the cabinet row, the baby out front. Children with hands toward the tree ... but the salt off. All candles soar, and soaring ever turn into stars in the sky.
- Surely someone has died, the baby myself, because her brother, the unique gentle with children, have died long ago, it used to say: "When there is a change why is there a soul star flying up to heaven with God ". She drew another match against the wall, a blue light emitted around the baby and she evidently saw you smiling at me.
- Grandma! The baby cried, the children go to! I know that the salt off, she also passed away as a fireplace, roast goose and Christmas tree just now, but please do not leave her in her place; previously, when she is not on the media's god, her grandchildren happy we had so many! At the time she had ever remind her that if she obediently I'll see you again; Daddy! her grandchildren van, she's even ask God to me about her. Maybe he did not deny what.
Matchstick flashed off and on glowing illusion baby face and disappeared.
So they wiped all the remaining matches in the bag. You want me to hook her! Hell connected together as daylight illumination. Never I saw her beautiful big old children like this. The grandmother took her hand, and her two children flew up high, forever, no more hunger, grief threatens them. They have about God.
The next morning, the snow still covered the ground, but the sun rises in the morning, bright in the sky pale. All the fun out of the house.
In the morning was cold, in a corner of the wall we see a girl with pink cheeks and lips are smiling. She died of cold Christmas night. On the first of the year shown on the corpses of baby sitting between the matchbox, including one which was burned smooth. People tell each other: "Maybe it'd warm !." But nobody knows what wonders they had seen, especially the glorious scene at her two children to fly to seize the pleasure first.
No comments:
Post a Comment